Xem phim Bao Thanh Thiên :" Huyết Vân Phiên" - truyện sex, truyện người lớn, truyện 18+, truyện dâm, truyện loạn luân Xem phim Bao Thanh Thiên :" Huyết Vân Phiên" | Truyện sex - truyện loạn luân - Truyện thủ dâm
Xem phim Bao Thanh Thiên :" Huyết Vân Phiên"

Xem phim Bao Thanh Thiên :" Huyết Vân Phiên"

Herius Nguyễn | 09:00:00 | List Phim Hay
Đăng Bởi: Ozawoa's
Sử Dụng: Miễn Phí
Hướng Dẫn Download
Chú ý: Trang web này chứa nội dung 18+ ( Xem phim Bao Thanh Thiên :" Huyết Vân Phiên" ). Các bạn phải trên 18+ mới được xem tại đây: , Chúng tôi không chịu trách nghiệm về mọi hành vi của bạn nếu không xem cảnh bảo của chúng tôi!




Trong Bao Thanh Thiên Kì án ,Nhân vật Nam Hiệp Triển Chiêu có lẽ trải qua rất nhiều gặp gỡ với rất nhiều người con gái đẹp.Nhưng tất cả những lần gặp gỡ đều kết thúc bằng sinh ly tử biệt,mỗi hình dáng lại để lại một vết cứa trong tim anh.


Và có lẽ trong tất cả những mối tình thoáng qua như mộng đẹp ấy cuả Triển Chiêu, nếu như nó được gọi là một mối tình thì có lẽ Trúc Thaí Vân là để lại nỗi đau lớn nhất trong lòng anh ấy ...


Nhưng cuộc đời Thái Vân lại phải mang màu máu... Nó đã bị nhuộm bởi màu máu và thù hận . Cuộc đời cô chỉ nhuốm trong màu mây máu, màu máu rực đỏ hận thù như tên gọi tấm phan kỳ Huyết Vân. Hận thù thiêu rụi lương tri, hận thù huỷ hoại hạnh phúc của một tình yêu mà đáng lẽ ra Thái Vân sẽ có.


Khi Thái Vân nói với em trai nàng “Liên Thái Vân chết đi thì nữ ma đầu không cần xuất hiện nữa.”; cậu bé đã hỏi rằng “tại sao không để nữ ma đầu chết đi còn Liên Thái Vân được sống?” thì Thái Vân trả lời “bởi vì ta không muốn làm Liên Thái Vân.”- Thật buồn thay


Thái Vân đã chọn oán hận mà không chọn thứ tha. Tuổi thơ được đánh dấu bằng tan vỡ, mất mát và chia ly. Mẹ bỏ đi để lại cho nàng nhận thức và cảm giác của một đứa trẻ bị ruồng bỏ. Còn nhớ Thái Vân đã đau khổ biết bao khi nhìn cậu bé Liên Hạo Dân mà thổn thức “mẹ đã không muốn chị em con, nhưng mà mẹ muốn nó” , sự ruồng bỏ đôi khi còn khó chịu hơn là cái chết. Mất mẹ, dành tất cả yêu thương sùng kính cho cha. Vậy mà bỗng dưng cha bị người ám hại, đứa em trai thất lạc phương nào. Bỗng chốc trở thành cô nhi không nhà cửa. Hận cũ, thù mới tích tụ và gặm nhấm dần lương tâm của Thái Vân. Thế rồi Thái Vân phát hiện Liên Côn là thủ phạm của tất cả bi kịch của gia đình nàng.


Thật là trớ trêu cho Thái Vân ! Sau bao năm quyết chí phục thù, trả giá bằng hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi và một tương lai bị chính mình vùi dập, lại phát hiện ra rằng mối thù mà nàng đeo đuổi và xem như mục đích sống chỉ là một mắc xích nhỏ nhoi trong vòng tròn ân oán bất phân của hai nhà Liên, Trúc.


Rốt cục thì ai đúng ai sai, lỗi tại ai đây? Tại cha cô cướp đoạt mẹ nàng từ tay Liên Côn hay tại mẹ nàng bất tuân phụ đạo bỏ nhà ra đi? Tại Liên Côn mưu hại cha nàng hay tại cha nàng đã ép mẹ nàng vào chỗ chết? Thái Vân ko thể trả lời, và có lẽ cũng chẳng ai trả lời được. Nàng đã đi theo con đường ấy, đến tận cùng, đến ko thể hồi đầu, trả giá bằng tất cả, để rồi biết đó chỉ là một con số không.


Trong ngục tù cũng là lần duy nhất Triển Chiêu đến thăm và thực sự nắm tay níu kéo một người con gái. Ánh mắt họ nhìn nhau và Triển chiêu chỉ nói được vẻn vẹn tám chữ: “Thái Vân cô nương, tôi đã nợ cô…” Đến lúc này, anh vẫn gọi nàng là “cô nương”. Có lẽ tự thâm tâm anh rất muốn gọi “Thái Vân” trìu mến nhưng để làm gì khi câu chuyện đã không thể vãn hồi? Thêm một bước chỉ là rối thêm lưới tơ tình, càng không đành dứt bỏ, càng thêm vướng bận bước chân người ra đi, và càng thêm đau lòng kẻ ở lại.


“Tôi đã nợ cô…” chỉ bốn tiếng thôi nhưng đau lòng biết mấy. thế gian này có món nợ nào khó trả như nợ ân tình cơ chứ. Nợ tài vật, nợ công danh, hay cả nợ sinh mạng, đều có thể kiếp này trả dứt. Còn món nợ ân tình, dẫu có là võ lâm chí tôn, nhất đại anh hùng hay thiên hạ chi chủ thì cũng chỉ đành hẹn lại kiếp sau.


“Nợ tình chưa trả cho ai
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.”


… Khóc cho một tình yêu, tiếc cho một kiếp người. Triển Chiêu và Thái Vân, từ tương ngộ cho đến tương tri nhưng chẳng thể trở thành tương hứa. Triển Chiêu và Thái Vân, hữu duyên mà vô phận, lạc hoa dù hữu ý, lưu thủy không vô tình nhưng vẫn phải trôi đi.


“Không cầu đời đời kiếp kiếp, không mong sớm sớm chiều chiều.
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng dạo bước chốn nhân gian.”


Nhà làm film thật khéo khi đã chọn riêng bài hát này để làm cái kết cho câu chuyện giữa Thái Vân và Triển chiêu.Phải chắng đây là hữu ý ?


Ứớc muốn tưởng chừng giản đơn ấy đối với Triển Chiêu lại mãi là không thể. Nếu Triển Chiêu chỉ là Nam Hiệp ngày xưa, có lẽ chàng có thể nắm tay Thái Vân phiêu bạt thiên nhai để nàng rũ bỏ quá khứ đầy lỗi lầm và thù hận. Nhưng Triển Chiêu là Tứ phẩm hộ vệ của phủ Khai Phong, nên anh chỉ có thể nắm tay nàng qua song cửa tử ngục mà thôi..và mãi mãi sống trong sự tiếc nuối !


Buồn thật cho câu chuyện tình dang dở này !


Xem phim theo Playlist YouTube tại đây .


Mời các bạn xem trực tiếp bộ phim :







Đọc Tiếp:

Truyện Cùng Chuyên Mục

0 nhận xét :